Mô tả
Khi nói đến cuộc sống của những tù nhân, mọi người ắt hẳn ai cũng có chung suy nghĩ về một cuộc sống tăm tối chốn lao tù. Hình ảnh những chiếc gông xiềng, dây xích cọ vào nền đất phát ra những âm thanh nặng nề, lạnh đến tê người. Hay như những cơ thể gầy rộc vì đói, xanh xao vì bệnh tật và những đôi mát đờ đẫn, đục ngầu vì sống quá lâu trong bóng tối. Những hình ảnh ấy tuy lột tả chân thật sự tàn bạo của Phát xít Đức, nhưng cũng từ đó, hình ảnh những con người mạnh mẽ, khát khao được sống lại càng được thể hiện rõ nét hơn. Trong tập sách này, Frankl tập trung lý giải nguyên nhân vì sao có những người đã sống sót trong trại tập trung của phát xít Đức hơn là đưa ra lời giải thích cho câu hỏi vì sao phần lớn trong số họ đã không bao giờ trở về nữa.
Đau khổ tự bản thân nó không có ý nghĩa gì cả, chính cách phản ứng của chúng ta mới khoác lên cho chúng ý nghĩa. Frankl đã viết rằng một người “có thể giữ vững lòng quả cảm, phẩm giá và sự bao dung, hoặc người ấy có thể quên mất phẩm giá của con người và tự đặt mình ngang hàng loài cầm thú trong cuộc đấu tranh khắc nghiệt để sinh tồn”. Tác giả thừa nhận rằng chỉ có một số ít tù nhân của Đức quốc xã là có thể giữ được những phẩm chất ấy, nhưng “chỉ cần một ví dụ như thế cũng
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.